Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Đọc truyện tình yêu - 20 năm sau em sẽ lấy anh

Go down 
Tác giảThông điệp
minhtnvn




Tổng số bài gửi : 1
Join date : 29/05/2013
Age : 35
Đến từ : Thái Nguyên

Đọc truyện tình yêu - 20 năm sau em sẽ lấy anh Empty
Bài gửiTiêu đề: Đọc truyện tình yêu - 20 năm sau em sẽ lấy anh   Đọc truyện tình yêu - 20 năm sau em sẽ lấy anh EmptyFri Jun 07, 2013 12:12 am

Nguồn: truyện teen
Ngày đầu tiên tôi gặp anh, là một buổi chiều sẩm tối của ngày quốc tế Phụ nữ.
Anh cười tươi và đứng trên sân khấu, hát hết bài này tới bài khác, hào sảng và cái tên của anh cứ lặp đi lặp lại trên micro khiến tôi không khỏi buột miệng nhẩm đi nhẩm lại cái tên ấy. Tôi ngồi ngay hàng ghế đầu, là một đứa con gái với mái tóc ngắn cũn cỡn như con trai sau cú sock đầu đời, mải mê ngắm nhìn anh tới quên cả thở.
Tới khi ánh mắt của anh lướt qua khuôn mặt tôi, tôi mới bừng tỉnh, vội vã uống vài ngụm nước cam đựng trong chiếc cốc giấy mỏng tang. Chàng trai ấy, với sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ, cứ như thế ăn mòn trái tim tôi, từng chút từng chút một.
Càng ngày tôi càng nhận ra cảm giác của mình với anh đã trở nên mãnh liệt và dai dẳng. Tôi bắt đầu trở nên sợ hãi, thu mình lại, bao bọc bản thân mỗi khi lên lớp bằng những bức tường bạn học đều là nữ. Quây quần với họ, bấu víu lấy thật chặt, dâng họ lên thật cao để né tránh bản thân có thể nhìn thấy thân ảnh ngồi phía sau. Tất nhiên điều này thực sự khá khổ sở. Nhưng tôi vui mừng vì cuối cùng, lí trí của tôi đã thắng. Tôi không còn những khoảnh khắc ngắm con người ấy đến thất thần nữa.
Bao nhiêu năm trôi qua, khi kết thúc quãng thời gian là sinh viên dai dẳng, tình cảm tôi dành cho anh cũng lắng dần theo thời gian. Tôi bắt đầu đi làm, có những mối quan hệ mới mẻ và dường như đã quên tất cả về anh. Nhưng cái mà tôi không ngờ nhất, chính là khi tôi đã từ bỏ được anh… thì anh lại tiến tới khuấy động trái tim tôi.
Ở một chuyến công tác xem xét thị trường ngoài nước, tôi tới Singapore, và tôi không ngờ rằng ở đó, ngay trong phòng hội nghị, tôi đã gặp anh. Sau buổi họp, chúng tôi hẹn nhau ra một quán café an tĩnh phía đối diện tòa cao ốc chọc trời, và nói về những câu chuyện năm xưa.
Dự án không kéo dài, chỉ trong một tháng ngắn ngủi nhưng ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau. Có đôi khi anh sẽ nhắn cho tôi vài tin nhắn nhắc nhở, tâm sự với tôi vài điều và cũng có khi tỏ ra buồn bã khi nói rằng anh và bạn gái vừa chia tay.
Với vẻ đùa giỡn, anh từng nói rằng anh thích tôi. Tôi thì vờ như cho rằng lời anh nói không thật lòng, cười cợt đùa trêu lại. Nhưng đôi khi tôi tự hỏi, liệu anh có giống như tôi? Lời đùa cợt nói ra ngoài lại chính là lời thật lòng từ con tim?
Anh nói với tôi rất nhiều điều: về con số may mắn của mình, về những kỉ niệm khi chỉ là cậu thiếu niên háo thắng, về gia đình anh, về con mèo chị anh nuôi,… Anh lấy mọi lí do để gặp mặt tôi, anh muốn đàn cho tôi nghe nhưng tôi mỉm cười từ chối. Tôi nói với anh rằng đây là khoảng thời gian cô đơn với anh, xa nhà và xa bạn gái nên anh mới muốn tiến đến với tôi. Chỉ cần hết đợt công tác này, mọi chuyện rồi sẽ qua, anh sẽ cảm thấy nơi đây như một giấc mộng. Và khi tỉnh mộng, anh sẽ nhận ra tình cảm anh dành cho tôi không nhiều như anh đang nghĩ.
Khoảng thời gian ấy quả thật có quá nhiều kỉ niệm, nhiều đến nỗi khiến trái tim của tôi sau này khi nhớ lại đều quặn thắt. Và khi kết thúc chuyến công tác ấy, anh nhìn tôi, cười và nói: “Nếu 20 năm nữa chúng ta vẫn còn cô đơn, anh sẽ cưới em.”
Đó có thể là lời bông đùa, có thể là lời nói chơi, và cũng có thể là lời hứa. Nhưng đối với tôi, câu nói ấy lại được khảm lên sâu thẳm.
Tôi trở về và miên man nghĩ về anh, từng đêm từng ngày, bao tháng ròng nhớ nhung như con nghiện lên cơn đói thuốc. Tôi khóc trong điện thoại khi nói với mẹ rằng tôi không sao quên được anh, nỗi nhớ nhung ấy đã trở thành một con rắn độc ác đang gặm nhấm tôi, chất độc của nó đánh vào não bộ của tôi, khiến tôi không ngừng mường tượng ra từng vóc dáng, từng lời nói và cử chỉ của anh. Tôi cảm thấy hoảng sợ, bởi vì lần đầu tiên tôi bị ám ảnh bởi một chàng trai như thế. Mẹ nói rằng tôi hãy nghỉ làm đi, đừng lấy công việc khiến mình trở nên bận rộn để quên đi một người, bởi vì việc ấy chỉ càng làm tinh thần tôi mệt mỏi và nghĩ về anh nhiều hơn. Cũng giống như mọi cô gái khác khi thất tình, tôi chọn cách trốn chạy. Khi tôi viết đơn xin từ chức, cấp trên của tôi đã rất hoảng hốt và quyết không kí vào tờ đơn đó. Chị nói dù chị không biết chuyện gì đang xảy ra với tôi nhưng sẽ cho tôi nghỉ hai tháng để sắp xếp lại những cảm xúc của bản thân, sau đó hãy trở lại làm cánh tay đắc lực của chị như trước. Tôi trở về nhà, lao vào vòng tay mẹ và khóc nức nở như một đứa trẻ, bởi vì tôi đã nhận được tin sau khi về nước, anh đã trở lại với người con gái kia, hết sức dỗ dành người con gái ấy, và hai người hiện đang rất hạnh phúc. Lời tiên đoán của tôi đã trở thành sự thật, cớ sao tôi lại đau đớn đến thế này?
Sau lần đó, tôi lau khô nước mắt và lại mỉm cười như mọi khi. Nhưng những khi gặp lại anh, tôi không còn khổ sở như trước nữa. Tôi thấy lòng mình thanh thản hơn rất nhiều, và khi nhìn thấy những tấm ảnh của anh cùng người yêu trên các trang mạng xã hội, tôi không còn thấy thù ghét nụ cười của cô ấy, mà chỉ lặng thầm, thật lặng thầm chúc phúc cho họ.
Công ty của tôi và anh lại hợp tác. Vì biết rằng chúng tôi từng hợp tác và còn là bạn học, cấp trên lại cử cả hai làm việc cùng nhau. Vậy nên thỉnh thoảng khi chúng tôi đang nhìn chăm chăm vào bản thiết kế trước mặt, sẽ đột nhiên nghe thấy tiếng gọi lảnh lót của một cô gái gọi tên anh. Anh hơi giật mình quay người lại, bước tới và ôm cô gái nhỏ bé ấy vào lòng, đeo cho cô chiếc mũ bảo hiểm vì đây là công trường nguy hiểm. Sau đó hai người sẽ cùng ăn và dựa vào nhau thật sát trong giờ nghỉ trưa, cười hạnh phúc. Tôi cố quay mặt đi nhưng không nổi, tôi lưu luyến ngắm nhìn nụ cười của anh, từng ánh mắt của anh. Một cơn gió mạnh lướt qua thổi tung bãi cát gần đó, anh vội vã giấu cô ấy trong ngực tránh cát, nhưng không hiểu sao đôi mắt ấy lại không thể rời khỏi tôi. Anh nhìn tôi chăm chăm, nhìn tới mức tôi phải bất lực quay mặt đi. Đêm ấy khi về nhà, tôi thực sự mất ngủ. Tôi khóc trong thầm lặng, khóc cho mối tình vô vọng của mình.
Tôi có thể yêu một người tới mức thế nào
Tôi có thể lấy lí trí áp chế con tim này bao nhiêu lần nữa
Tôi không biết…
Bởi vì ngay giây phút này đây, tôi hận chính lí trí của mình…
Một lần nữa, tôi chọn cách trốn chạy. Tôi từ bỏ dự án đang dang dở ở Việt Nam, xin cấp trên cho mình đi sâu vào điều khiển dự án trước kia tôi đã làm bước đệm ở Singapore. Dự án ở Singapore là một dự án lớn, cấp trên đã suy xét rất nhiều trước khi giao cho tôi dự án đó.
Ngày ra sân bay, tôi cảm thấy mình như được giải thoát, đôi guốc cứng nhắc gõ trên nền sân bay sáng choang. Khi ngồi an vị trên máy bay, tôi thở phào nhẹ nhõm, lấy tờ báo Kinh tế trong túi xách ra đọc, tôi cần bước đầu nắm được tình hình của Singapore sau hai năm bỏ bê. Khi hành khách bên cạnh ngồi xuống, như có một thứ linh tính mách bảo, tôi ngẩng đầu lên và nhận ra đó là anh. Tôi ngỡ ngàng một lúc, ngón tay đang lật báo cũng bất động. Anh thở dài, cúi gần sát xuống khuôn mặt đang cứng đờ của tôi:
- Khải Tình, anh thua rồi…
Một nụ hôn nhẹ nhàng khiến trái tim tôi run rẩy. Tôi không phản kháng, cứ để anh làm càn trên bờ môi mình khi hai hàng nước mắt nóng hổi lăn vội vã trên gò má. Trong đầu tôi vỡ òa, một bản nhạc nhẹ nhàng gõ lên từng giọt thánh thót vào trái tim đang thổn thức. Cũng từ giây phút ấy, tôi thừa nhận rằng tôi yêu anh…
Tôi cùng anh đi dọc các con phố của Singapore, ngắm làn nước lượn lờ bao quanh thành phố và những tòa nhà chọc trời rực rỡ ánh đèn. Chúng tôi nói với nhau đủ thứ chuyện, về quá khứ, về hiện tại nhưng lại chưa bao giờ nhắc tới tương lai. Tương lai như một vết thương còn chưa lên da non mà chúng tôi không dám động đến, sợ rằng chỉ cần khẽ chạm vào, cái khoảnh khắc hạnh phúc này sẽ nứt toát và đầm đìa máu. Những ngày tháng ấy hạnh phúc đến vô ngần, thỏa mãn đến vô ngần khi ban ngày ở bên anh với những dự án kiến thiết tương lai, khi đêm đến lại nằm trong vòng tay anh thật nồng nàn.
Cũng có những khoảng thời gian ngắn ngủi vài ngày trong hai năm ròng ấy chúng tôi về thăm Việt Nam. Đối với tôi là thăm cha mẹ, còn với anh, có lẽ ngoài cha mẹ ra còn có cả vị hôn thê kia. Những ngày ấy chúng tôi tự động không liên lạc với nhau, mỗi người ở một góc của thế giới riêng mình, coi người kia như hoàn toàn xa lạ và là một cá thể độc lập, hoàn toàn khác với khi chúng tôi ở Singapore. Và cũng từ việc này, tôi lờ mờ nhận ra thái độ của anh với quan hệ của cả hai. Anh thực sự coi đoạn tình này là một giấc mộng, và khi dự án hai năm này kết thúc, anh cũng sẽ tỉnh mộng, quay lại với cô gái đang chờ đợi mình nơi quê nhà. Tôi cười chát, tự thấy bản thân mình ngu ngốc nhưng vẫn càng ngày càng lún sâu vào cuộc tình ấy, không cách nào thoát ra được. Tôi giống như lạc đà sợ bão giấu đầu vào cát, không nghe không thấy thì coi như mình không biết gì cả, cứ tưởng rằng như vậy rồi sẽ tìm đến được tới hạnh phúc.
Ngày cuối cùng chúng tôi ở Singapore, anh như con thú hoang dằn vặt cả hai. Ánh mắt anh trói chặt tôi khi từng tiếng khóc nấc nghẹn ngào của tôi thoát ra khỏi bờ môi bạc thếch. Anh định đưa tay ôm lấy tôi như bao ngày khác, nhưng lại rụt tay lại. Anh hẫng hụt kéo vali ra khỏi căn hộ trải màu xanh thiên thanh, nhìn quanh một lượt rồi bặm môi rời đi, bỏ lại mọi thứ mà cả hai đã cùng trang hoàng cho căn phòng này, bỏ lại cả tôi…
Lí trí và cả kiêu hãnh của một người con gái hiện đại không cho tôi phá nát hạnh phúc của một cô gái khác. Tôi ngẩng cao đầu, nhanh chóng rao bán căn hộ trên mạng và trả một nửa tiền phòng vào tài khoản của anh. Tôi không mang gì về Việt Nam hết, cả kể những bộ quần áo tôi từng mặc nơi đây, tôi chỉ cầm theo tất cả giấy tờ, visa đựng trong một túi xách nhỏ và rời đi.
Sau hai tuần về tới quê hương, về tới thành phố tôi thân thuộc tới từng ngõ ngách, tôi thấy bản thân rất thanh thản. Bởi vì ít nhất tôi đã dám liều mình với mối tình này, tôi không phải hối tiếc vì kết quả không phải do tôi lựa chọn, mà là anh. Anh đã đặt dấu chấm hết cho tất cả.
Chỉ một tháng sau, tôi nhận được thiệp hồng của anh qua bưu điện, nhưng trên đó lại có một dòng chữ nho nhỏ xuất hiện, mà nét chữ chắc chắn không phải của anh: “Cô nhất định phải đến!” Tôi bật cười và tất nhiên nhận ra đó là ai, vị hôn thê của anh đã đoán ra phần nào và muốn tôi tận mắt chứng kiến giây phút cả hai nên duyên vợ chồng. Lòng dạ phụ nữ quả nhiên rất nhạy, nhưng cũng hết sức nhỏ nhen. Cô ấy như vậy!
Và tôi cũng như vậy!
Ngày cưới của anh, tôi không trang điểm lộng lẫy mà chọn cho mình một bộ đồ trang trọng lịch lãm. Tôi muốn nói với cô ấy rằng tôi là một người phụ nữ thành công, không cần phải dựa vào đàn ông như cô ấy!
Tới bây giờ tôi vẫn không quên được vẻ bàng hoàng của anh khi nhìn thấy tôi tại lễ cưới của mình và cả sự thù hận của cô dâu khi kéo tay anh vài lần nhưng anh vẫn không phản ứng. Tôi tiến tới gần, chúc mừng họ, giao thiệp mừng và đàng hoàng vào đại sảnh chứng kiến họ thành thân với nụ cười đúng mực luôn hiện hữu trên môi. Nhưng sau khi về nhà và tẩy đi lớp phấn son bề ngoài, tôi nhận ra vành mắt thâm quầng và làn da tái xanh của mình, bởi tôi đã bị mất ngủ từ khi nhận được tấm thiệp hồng ấy.
Rốt cục trong chuyện này, ai là người sai? Và ai mới thực sự là kẻ thắng?
Thời gian qua đi, tôi gọi tên đoạn tình hai năm ấy của mình là “Giấc mộng Singapore”. Tôi đi khắp nơi và đều thấy bóng dáng anh ở mọi con người lướt qua mắt mình, ở bất cứ đâu. Người đàn ông kia có đôi mắt rất giống anh, người phụ nữ ấy giống anh ở cái mũi, đứa trẻ kia có dáng vẻ ngây thơ của anh khi bị tôi trêu ghẹo,… Anh hiện diện trong từng điểm nhìn của tôi, trong từng cơn gió vuốt ve qua làn da, trong cả lời thì thầm với tình nhân của những bản nhạc không lời,… Tôi tưởng rằng mình đã quên được anh, nhưng hóa ra không phải! Đó chỉ là khoảng lặng khi tôi no đủ anh, tưởng rằng sự no đủ ấy có thể dùng đến cuối đời, nhưng chỉ vài tháng là nó lại cạn kiệt và trống rỗng, kéo tôi về kí ức với nỗi nhớ quặn thắt.
Tháng hai, vào ngày sinh nhật tôi, chàng trai đã theo đuổi tôi từ lâu nói rằng sẽ cho tôi một bất ngờ. Cậu đưa tôi đến một lễ hội carnival thu nhỏ. Nghe nói rằng hôm nay là ngày kỉ niệm của tổ chức nào đó, và tôi cũng chưa từng đến Brazil, nên cậu đã có ý tưởng đưa tôi đến đây. Tôi thay bộ đồ hóa trang và chần chừ khi đeo mặt nạ lên che lấp đi nửa khuôn mặt của mình. Dòng người đông và rộn rã đổ bộ ra những con phố, cùng xem diễu hành và hát vang không ngớt. Họ hát lên thứ tiếng mà tôi không biết, nhưng tôi vẫn vô tình bị cuốn vào cuộc vui đó, tôi tập nhảy theo từng bước chân của họ, hát lên bập bẹ những âm mà tôi không hiểu và nụ cười cũng nở dần trên môi tôi từ lúc nào mà tôi không hay.
Trong một khoảnh khắc tôi ngoảnh đầu lại và nhìn xung quanh mình, tôi không thấy chàng trai ấy đâu mà lại nhận ra một bóng dáng thon dài đang đứng đó lặng lẽ nhìn tôi. Chỉ là vài bước chân thôi, tôi vẫn nhận ra anh dưới bộ trang phục kì quái và lớp mặt nạ lạnh lẽo. Anh định bước đến nhưng tôi lắc đầu và mỉm cười, quay lại phía sau khi có một bóng dáng đang bị dòng người chèn ép không thể tiến tới phía tôi, cánh tay ấy huơ khoắng trên không trung hồi lâu trong sự bất lực. Tôi dứt khoát chen lấn ngược dòng người tiến về phía chàng trai ấy. Và khi hai bàn tay của chúng tôi lồng được vào nhau, một câu nói trôi nhẹ qua tâm trí tôi: “Cách tốt nhất để quên một người là yêu một người khác sâu đậm hơn…” Tôi sẽ thử, thử cho tôi và chàng trai đang cười một cách ngốc nghếch trước mặt này một cơ hội.
Còn anh, nếu 20 năm sau chúng tôi vẫn còn cô đơn, tôi sẽ lấy anh.
Đọc thêm truyện hiếp dâm, truyện loạn luân, truyện sex
Về Đầu Trang Go down
 
Đọc truyện tình yêu - 20 năm sau em sẽ lấy anh
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Đà Lạt - thành phố của mùa xuân, hoa và tình yêu
» Máy tính chuyên game ,văn phòng cấu hình cao giá rẻ nhất hà nội

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: BOX GIẢI TRÍ :: Truyện-Thơ Vui-
Chuyển đến 
 
  Copyright © 2009 - 2010, TeenClick. All rights reserved.
  Sáng lập: Đinh Trung Thành (Deon)
  Thiết kế: Deon. Phát triển: Thành viên TeenClick.
  Liên hệ quảng cáo:
  Đinh Trung Thành. Phone: 0979.661.098 | Email: admin@teenclick.net
 
Diễn đàn TeenClick.Net - Thành lập ngày 08/08/2009
Website được xây dựng và phát triển bới BQT và các thành viên.
Powered by: vBulletin Copyright ©2000-2009, Jelsoft Enterprises Ltd.
Hosting by Megahost.Vn.
Cộng Đồng Teen Năng Động | cong ty bao ve | cong ty ve si
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất